Đương Niên Ly Tao – Chương 66

 ☆ Điện Tiền Hoan


Chu Đường nhìn hai người tranh luận không ngừng nghỉ trước điện, nhức đầu không có cách giải quyết.

“Bệ hạ, kinh phí cho Binh Bộ đã liên tục cấp ba lần rồi, chẳng lẽ Đại Thừa không cần dùng tiền vào những việc khác sao? Không thể cứ mãi thỏa mãn yêu cầu thiếu chừng mực của họ được.”

“Lạc khanh…”

“Lạc Thừa tướng, đây là sự tình quân đội của ta, e rằng chưa tới phiên một quan văn như ngài nhúng tay vào. Bệ hạ, mấy ngày trước Bắc Lăng thượng cống ngàn cân Hàn Huyền Thiết, đâu thể cất giữ hết tại khố phòng (kho hàng) như dự trữ bảo vật, muốn đúc binh khí thì phải có kinh phí, chỉ riêng phí tổn cho thợ rèn cũng đã tiêu hao hết ngân quỹ của Binh Bộ. Thần bất đắc dĩ mới phải dâng tấu khẩn cầu Bệ hạ phê chuẩn ngân sách.”

“Phương khanh…”

“Hàm hồ! Số lượng Hàn Huyền Thiết năm ngoái và năm nay sai biệt chẳng là bao, vì sao năm nay lại vượt dự toán nhiều như vậy? Chẳng lẽ các tướng sĩ Binh Bộ tự lấy làm của riêng sao? Ngược lại, kinh phí cấp cho Lại Bộ và Hộ Bộ đều bị cắt giảm thêm một lần, hiện giờ đã gặp phải tình trạng nhập bất phu xuất (số vào chẳng bằng số ra). Bệ hạ thử nhìn xem, bổng lộc của quan viên mới thật sự quá thấp, ngân lượng phụ trợ cũng từ mười vạn giảm còn bảy vạn, thực lực quân sự tất nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể đập tường Đông xây tường Tây!” (*tương tự đào chỗ này lấp chỗ nọ)

“Lạc…”

“Thừa tướng đại nhân, mười ngày nay ngài chưa vào triều, mời ngài tìm hiểu rõ sự tình rồi hãy đưa lời khuyên can Bệ hạ!”

“Phương…”

“Thái úy đại nhân, ngài thừa dịp ta không có mặt, tự ý trình lên hai bộ chiết tử hòng tạo áp lực, quả thật là hành vi tiểu nhân!”

“Đủ rồi! Trật tự hết!” Chu Đường rốt cục không thể nhịn được nữa, “Binh Bộ cắt giảm ngân sách hai vạn cho Hộ Bộ! Lại Bộ mang hết chi tiết các khoản chi tiêu gần đây cho trẫm xem! Cứ như vậy, bãi triều!”


Hạ triều, Chu Đường bực bội.

Tiểu phu tử nhiều ngày cáo ốm không chịu vào chầu, không vào thì không vào, y cũng đâu muốn hắn phải mệt nhọc, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi, tốt nhất là đừng lo nghĩ gì cả. Ai ngờ chẳng đến thì thôi, vừa đến đã cãi vã túi bụi với Phương Tấn, hắn đang muốn làm cái gì vậy chứ?!

Vốn định gọi Lạc Bình tới để hỏi han một chút, đen đủi thế nào, thái giám trở về bẩm báo nói Lạc đại nhân vừa ra cửa điện đã không thấy bóng, Chu Đường lập tức nổi trận lôi đình.

Người đâu? Người đâu? Y đã ba ngày rưỡi không được ở gần hắn! Người đâu rồi?!

Cãi nhau đã đời rồi bỏ chạy, chạy đi đâu?! Có cái gì tủi thân bất mãn thì phải đến tìm y chứ! Mất tích chán chê xong, tính tình sao lại thành thế này?!

Giữa đường tình cờ gặp Tương Phi ở Ngự hoa viên, cũng chính là Tương Vãn Công chúa, nàng ân cần hỏi y vì sao tức giận.

Chu Đường nhíu mày đáp không có gì, đang định đi vòng qua hành lang, bỗng nhiên ngửi thấy từ tay áo Tương Phi một mùi hương thơm ngát, y không khỏi sững sờ. Chỉ ngẩn ra một chút, Tương Phi đã bắt kịp y.

“Hoàng Thượng thượng triều gặp chuyện phiền lòng? Thần thiếp không hiểu chính sự, cũng không biết nên làm sao để san sẻ ưu tư cho Hoàng Thượng… Hay là thần thiếp múa hát tặng Người một khúc giải sầu?”

“Không, không cần, trẫm còn có việc.”

Sau thoáng ngẩn ngơ, Chu Đường hồi phục lại tinh thần.

Mùi thơm y vừa ngửi thấy rất giống với mùi thơm trên thân thể tiểu phu tử, nghĩ là cùng hương liệu của Tây Chiêu, y cảm thấy không có gì kỳ quái.


Lạc Bình không phải vừa ra khỏi cổng cung đã biến mất, mà là bình thường hắn đi Tây Cung Môn, còn hôm nay hắn đi Đông Cung Môn.

Hắn gặp cỗ kiệu của Phương Tấn ở trước Đông Cung Môn, vẫn còn giận chuyện trên triều, hắn không chịu nhường đường cho y, giằng co một hồi lâu, cuối cùng Phương Tấn bất đắc dĩ đành phải lùi bước.

Y không lùi không được, đằng sau đã bị phố xá chặn rồi. Có điều lùi xong, lúc kiệu của Lạc Bình lướt ngang qua y, y vẫn ý vị sâu xa nhìn hắn.

Lạc Bình đáp lễ —– Cho y một cái ngoắt đầu khinh thường.

Phương Tấn tim đập loạn nhịp kéo rèm xuống, lay động theo xa giá vài lần, buồn bã nở nụ cười.

Khá lắm Lạc Mộ Quyền, lần này lại muốn đùa kiểu gì đây?


Lạc Bình giành được đường ra Đông Cung Môn trước, nhưng hắn không hồi phủ, ngược lại còn dặn kiệu phu cứ tự về, để hắn lại bên đường chờ người tới.

Ông chủ tiệm bánh nhìn thấy hắn mặc một thân quan phục hoa lệ bước vào cửa, ân cần chạy ra mời chào, “Vị đại nhân này, quán tôi có bánh vợ yêu mới ra lò, mềm thơm rất ngon miệng…”

“Bánh vợ yêu?” Lạc Bình cong cong khóe miệng, “Thú vị đấy, gói giúp ta sáu cái đi.”

“Có ngay!”

Lão bản gói bánh lại, hắn trả tiền rồi cầm bánh đi chặn đầu một chiếc kiệu nhỏ.

“Hạ đại nhân,” Lạc Bình cúi chào, “Còn nhớ ngài nợ ta một ân tình không? Hôm đó ngài nói muốn mời ta ăn một bữa tại Hương Mãn Lâu, sao giờ đã quên mất rồi?”

Hạ Dư Chi giận đến trắng bệch cả mặt, “Ngài chỉ giúp ta hỏi thăm tin tức của muội muội, ta nói muốn mời ngài đến Hương Mãn Lâu ăn uống bao giờ?! Ngài, ngài đúng là…”

Lạc Bình thất vọng, “Không mời thật sao? Ài, uổng công ta còn đặc biệt chuẩn bị lễ vật để tặng ngài.”

Hạ Dư Chi chưa bao giờ được ngồi trên cao nhìn người này ở dưới, giờ thấy hắn rũ mắt, hai hàng mi dài rủ xuống tạo thành hai bóng râm, Hạ Dư Chi mặt mũi ửng hồng, “Ta cũng đâu nói là ta không mời, nhưng mà Lạc đại nhân quá đột ngột…”

Khuôn mặt Lạc Bình giãn ra, cười đến dịu dàng, “Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi nào.”

Kiệu nhỏ không chứa nổi hai người, Lạc Bình bèn rủ Hạ Dư Chi đi bộ đến Hương Mãn Lâu.

Hạ Dư Chi ấp úng hỏi, “Ừm… Lạc đại nhân, ngài chuẩn bị cho ta thứ gì vậy?”

Lạc Bình đưa bọc bánh trong tay cho hắn, “Bánh vợ yêu mới ra lò.”

Hạ Dư Chi nghẹn họng nhìn trân trối, “Bánh vợ vợ vợ vợ vợ yêu?”

Đại Lý Tự quan viên ở cách đó không xa tình cờ nhìn thấy một màn này, buồn cười.

Thiếu khanh hỏi, “Nguyên đại nhân, Lạc Thừa tướng đang muốn làm gì thế? Nịnh bợ một tiểu Đô ti? Chắc chưa đến mức đó chứ?”

Nguyên Tự lắc đầu cười khổ, “Hắn á? Hắn đang thẩm vấn phạm nhân đó.”


Hương Mãn Lâu là quán ăn đệ nhất Mạt Thành, ngũ vị trân tu (hiếm lạ quý báu) đều đủ cả.

Lạc Bình gọi tiểu nhị bưng rượu Đàn Tam lên, tự tay rót cho Hạ Dư Chi và mình, “Ta từng làm quan cùng triều với phụ bối (bậc cha chú) của ngài, cũng xem như là trưởng bối của ngài, gọi ngài một tiếng Dư Chi được không?”

Hạ Dư Chi mím môi, “Lạc đại nhân muốn gọi sao thì gọi, hạ quan nào dám dị nghị gì.”

Rượu rót đầy chén, tỏa ra hương thơm thoang thoảng ngọt ngào, Lạc Bình không để ý giọng điệu cố tình xa lánh của hắn, mỉm cười nói, “Không hổ là người của Hạ gia, muốn nhìn thấy vẻ hòa nhã của các ngài thật sự không đơn giản.”

“Hạ gia sa sút, Lạc đại nhân lại là Thừa tướng, muốn nhìn vẻ hòa nhã của chúng ta làm gì. Tại Mạt Thành có ai không biết Lạc Mộ Quyền ngài là người quyền thế nhất hiện nay, sao phải làm bộ làm tịch với ta ở chỗ này.”

Lạc Bình chỉ thản nhiên cười, nâng chén kính rượu hắn. Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân (giơ tay không đánh người tươi cười – tương tự đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại), huống chi cấp bậc của hắn còn cao hơn Hạ Dư Chi vài lần, Hạ Dư Chi tất nhiên không thể từ chối, chỉ giận dữ uống một hơi cạn sạch.

“Hạ gia tuy bị Hoàng Thượng cố ý tước quyền, nhưng cũng không phải hoàn toàn thoát ly triều chính. Dư Chi, phụ thân của ngài bị liên lụy khi Ninh Vương làm phản, bá phụ ngài cũng bởi vậy mà bị bãi quan, nhưng Hoàng Thượng đâu có đuổi tận giết tuyệt phải không? Vẫn giữ ngài trong triều làm quan như cũ, còn đón cả muội muội của ngài vào cung, có thể nói, Đại Thừa cũng không muốn mất đi sự phù trợ của Hạ gia.”

“Nghe ý tứ của Lạc đại nhân thì, ngài đang muốn nhờ vả quan hệ với Hạ gia chúng ta?” Hạ Dư Chi hừ một tiếng, “Ngài nói gì Hoàng Thượng nghe nấy, chuyện muội muội của ta được tiến cung cũng chính do ngài một tay an bài. Thứ cho ta ngu dốt, thật sự không biết ngài cần gì phải mượn sức chúng ta.”

Lạc Bình gắp rau nhắm rượu, “Ta biết người của Hạ gia đều cứng cỏi kiên cường, ai cũng không quá tôn trọng ta, nhưng ta thúc đẩy Hoàng Thượng lập nữ nhi Hạ gia làm phi, lại chờ ở cổng cung hẹn ngài cùng thưởng rượu, có thể chứng minh ta và ngài đồng hội đồng thuyền. Hôm nay Phương Thái úy tranh chấp cùng ta trên triều, ngài cũng thấy rồi đó. Y là võ tướng, còn ta là văn quan, Hoàng Thượng thượng võ, ta không thể đấu lại được y, cho nên ta cần võ tướng Hạ gia tại kinh thành làm nhân mạch, không để Phương Tấn nhất gia độc đại.” (một mình bá chủ)

“Sao? Ngài là đang…”

“Vậy nên ngài cứ nói đi, ta muốn biết trong các võ quan đã từng giao hảo với Hạ gia, có kẻ nào giữa đường phản bội?”

“Ngài muốn diệt trừ bọn họ?”

“Ta chỉ muốn đề phòng bọn họ, nếu có thể một lần nữa thu nhận bọn họ về mình là tốt nhất…” Lạc Bình rót thêm rượu, “Thôi thôi, không nói mấy thứ này nữa, hôm nay ta đến là để chực ăn chực uống, nói những điều này rất không thú vị. Nào, Dư Chi, uống với ta thêm vài chén, sáng nay bực mình quá.”

Hạ Dư Chi có phần cảm động, uống cạn một hơi, bắt đầu mở miệng, “Kỳ thật mấy kẻ vong ân phụ nghĩa đó, đại bá phụ cũng đã đề cập với ta. Bá phụ nói, đầu sỏ hại Hạ gia suy tàn chính là những kẻ ấy, nhưng nếu ta còn muốn an thân trong triều, bá phụ dặn ta đừng đối nghịch lộ liễu với bọn họ.”

“Ừ, bá phụ ngài rất sáng suốt, khi ngài ấy bàn chuyện muội muội của ngài với ta, cũng đã cảm khái một chút về việc này.”

“Chi nhi vào cung quả nhiên là do bá phụ nhờ vả ngài?”

Lạc Bình chạm cốc với hắn, “Vậy nên ta từ lâu đã là bạn đồng liêu với Hạ gia. Nói đi, kẻ nào đã hại Hạ gia?”

Hạ Dư Chi uống rượu, nhìn ấm áp ẩn hiện trong đôi mắt người nọ, ngơ ngẩn nói, “Lúc ấy cha ta là đại thần thống lĩnh nội thị vệ, kết giao với không ít người, về sau tường đảo, chúng nhân thôi (tường đổ, người đẩy – tương tự giậu đổ bìm leo), nổi bật nhất trong số đó là đương nhiệm Đề đốc Vương Tông Phục, Tổng binh Triệu Anh, Đô thống Lữ Như Giang, còn cả Binh Bộ Thị lang Lý Kiến…”

Hơn ba tuần rượu, Lạc Bình ăn uống no đủ, vỗ vỗ Hạ Dư Chi nói, “Vẫn còn sớm, hay là Dư Chi cùng với ta đến Nam Mộng Viên xem kịch nhé? Hức, vừa xem kịch vừa ăn bánh, ngài coi, ngài không ăn thì lãng phí quá.”

Hạ Dư Chi không vui, căm phẫn nói, “Lạc đại nhân, giờ Mùi mới vừa qua, ngài nhận lương hưởng lộc mà không lo lắng việc công sao? Cả ngày ăn chơi đàng điếm còn ra thể thống gì!”

Hắn đã bắt đầu hối hận khi mang chuyện Hạ gia ra nói với cái kẻ ham mê rượu chè này, nhìn kiểu gì cũng không tin được! Nhưng mà người này trước kia đâu có thế, tuy ở trong lòng hắn thì người này vẫn là một nịnh thần, nhưng người này chưa từng làm ra chuyện gì phá hoại thuần phong như vậy… Cái gì mà bánh vợ yêu rồi Nam Mộng Viên, thật sự là… Thật là quá…

“Dư Chi, sao mặt đỏ thể? Uống nhiều quá hả?” Lạc Bình nhìn hắn cười, “Được rồi, ngài bận thì cứ đi đi.”

“Ngài với ta khác nhau, còn trẻ nên vẫn còn bán mạng, ta thì chỉ muốn hưởng lạc thật nhiều thôi.”

Hạ Dư Chi thì thầm, “Ngài cũng đâu đã già.”

Lạc Bình quơ chân bước xuống lầu, say khướt mà nói, “Người không già, chết sớm thôi…”


Lạc Bình đến Nam Mộng Viên, trên sân khấu đang diễn vở [Điện Tiền Hoan].

Hí tử (kép hát/diễn viên) vén tay áo hát “Bạch vân lai vãng thanh sơn tại, đối tửu khai hoài” (Tạm hiểu: Mây trắng lững lờ đỉnh núi xanh, thư thái cùng chén rượu), Lạc Bình ngâm nga theo, “Nhị thập niên đa thiểu phong lưu quái, hoa lạc hoa khai…” (Tạm hiểu: Hai mươi năm có mấy phong lưu, hoa rơi rồi hoa nở)

Nữ thị (hầu gái) đứng một bên rót rượu cho hắn, Lạc Bình nâng tay lên đón, cạn chén, trong tay đã có thêm một viên tràng hạt.

Tách đôi viên ngọc trắng, Lạc Bình lấy thứ bên trong ra, cất kỹ, sau đó lắp lại ngọc rồi đưa cho nữ thị nọ.


Chi Phi viết trong thư rằng, Tương Phi vẫn chưa có hành động gì đặc biệt, chỉ một lần đi gặp Quốc sư, lấy lý do nhung nhớ quê nhà, hôm đó khóc lóc thảm thiết rồi được thị vệ dìu trở về. Quốc sư không đành lòng, khẩn cầu Hoàng Thượng cho gã ở lại thêm mấy ngày, tiện bề khuyên nhủ Tương Phi.

Lạc Bình hồi đáp rằng, lưu ý Tương Phi và Quốc sư tiếp xúc với những người nào, đặc biệt là người có liên quan tới Vương Đề đốc, Triệu Tổng binh, Lữ Đô thống và Lý Thị lang.

Trên sân khấu còn đang hát, “Vọng vân tiêu bái tương thai…” (Tạm hiểu: Ngóng trời cao, bái trên đài – minh họa hình tượng hai mươi tám vị danh tướng thời Đông Hán Hiển Tông.)

Lạc Bình tiếp lời, “Tụ tinh đấu an bang sách, phá yên nguyệt Mê Hồn Trại.” (Tạm hiểu: Tay áo giấu cả trời sao, phá tan mây khói Mê Hồn Trại – tức là có kế sách an định hưng quốc thần kỳ, ý chỉ đại thần phụ quốc.)

Kẻ năm đó trăm phương ngàn kế hại chết hắn, kiếp này, hắn nhất định phải tìm ra. Điện Tiền Hoan hay Mê Hồn Trại, hắn sẽ không bao giờ vùi mình trong đó nữa.

(Bốn câu ngâm ở trên đều mang nghĩa cảm khái: Có tài nhưng không gặp thời, tự giễu chính mình không có đất dụng võ, chỉ có thể uống rượu ngâm thơ, bất lực với sự thật.)


Cùng lúc đó, Quốc sư bái phỏng Phương Tấn.

Sau chén trà thứ hai, Quốc sư thử thăm dò, “Phương đại nhân hôm nay tựa hồ tâm tình không tốt, có phải nguyên nhân là do Lạc Thừa tướng hay không? Nghe nói sáng nay hai người ở trước điện…”

Phương Tấn thở dài, “Lạc Mộ Quyền quả thật không phóng khoáng, ta và hắn vốn khác chức khác việc, hắn lại muốn tranh giành với ta, cũng chẳng rõ là hắn tranh cái gì!”

“Nhiều ngày nay ta ở lại ở kinh thành khuyên giải Tương Phi, thường thường không có việc gì, ra phố cũng nghe ngóng được chút thoại ngôn toái ngữ (chuyện ngồi lê đôi mách), có vài lời không biết nên nói hay không.” Quốc sư tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

“Cứ nói đừng ngại.”

“Lạc Thừa tướng hành sự quỷ quyệt, hình như còn có liên quan mật thiết với võ tướng Hạ gia, Phương Thái úy phải lưu ý nhiều hơn đó.”

“Thực sự có việc này?”

Buổi nói chuyện kết thúc, Quốc sư tuy không nhiều lời, nhưng vẫn khéo léo bới móc hiềm khích giữa Thái úy và Thừa tướng, tới khi Phương Tấn nổi giận, gã mới đúng lúc cáo từ.

Đợi gã đi rồi, Phương Tấn nở nụ cười.

“Mộ Quyền à, cuối cùng ta cũng biết huynh đang muốn đùa cái gì rồi. Chờ huynh dụ được rắn ra khỏi hang, chúng ta lại làm hòa nhé.”


Lạc Bình nghe kịch ở Nam Mộng Viên đến chạng vạng, sau đó vác một thân đầy mùi rượu thơm hương phấn về nhà, miệng vẫn còn nghêu ngao, “Xuyên hoa kính, xuyên hoa kính, thập nhị lan kiền bằng…” (Tạm hiểu: Qua con đường hoa, qua con đường hoa, qua mười hai hành lang xiên xiên… – Trong đoạn nhân vật chính đi qua một khu vườn đầy hoa tươi xinh đẹp sau cơn mưa.)

Nửa đường mơ mơ màng màng bị một người xách về nhà.

Người nọ thấy hắn mềm nhũn, cả giận nói, “Qua đường hoa? Cả ngày không thấy bóng, chạy đến chỗ nào mà qua đường hoa?!”

Lạc Bình mở to đôi mắt sáng trong ươn ướt nhìn y, ghé đầu thì thào, “Tín bất tín, hảo nhất phiến hải đường hoa kính…” (Tin hay không, một con đường đầy hoa Hải đường…)

Chu Đường sửng sốt, dở khóc dở cười, ôm eo hắn tha vào trong nhà, “Con đường hoa Hải đường? Ngươi to gan thật đó.”


Đêm đó, Lạc Tiểu An chạy đến cửa phòng phụ thân, mới vừa liếc mắt một cái đã lại chạy trở về. Nó hiểu, chỉ khi nào người xấu ca ca không ở đó, nó mới có thể ôm phụ thân nằm ngủ.

Chu Đường hôn lên tấm lưng ẩm ướt mồ hôi của Lạc Bình, “Tiểu phu tử, đi tắm thôi.”

“Ưm…” Lạc Bình hiển nhiên không muốn động đậy, hắn bị giày vò sắp nát rồi.

Chu Đường bất đắc dĩ, đành phải ôm hắn dậy đi tắm. Việc này y làm đã quen tay, trong mấy ngày Lạc Bình phóng đãng, trưng bộ dáng làm quan đã nghiền, cả ngày vui đùa rồi không chịu nhúc nhích, y đều phải tự mình hầu hạ hắn.

Tuy nhiên y vẫn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tiểu phu tử buông thả với y chẳng có gì là không tốt. Tiểu phu tử không cần lo toan bất cứ chuyện gì hết, hắn chỉ cần mãi mãi ở bên cạnh y là được rồi.

Tắm sạch đủ thứ hương vị lẫn lộn trên thân thể Lạc Bình, Chu Đường ôm lấy hắn từ phía sau, chuẩn bị nhắm mắt cùng ngủ. Một mùi hương xa xăm bỗng nhiên thoảng qua trước mũi y, mùi hương vô cùng quen thuộc, trước kia vốn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay y lại đặc biệt lưu tâm.

Ngửi ngửi khắp nơi, y phát hiện trước giường của Lạc Bình có treo một túi hương nho nhỏ, mùi thơm này rất giống với mùi thơm trong tay áo Tương Phi. Chu Đường cố gắng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã nhớ ra được.

Mấy năm trước tại Câu Lương, mẫu thân của Lạc Bình có cho Lạc Bình một túi hương nhỏ để làm bùa bình an. Lạc Bình đã nói với y, túi hương đó là từ Quốc sư Tây Chiêu, mùi thơm rất độc đáo, nhưng hình như hắn không thích lắm, nên không bao giờ đeo.

Đúng rồi, đại khái mùi hương này mang đặc thù của vương tộc Tây Chiêu, có lẽ hắn muốn tránh hiềm nghi. Tiểu phu tử cũng nhạy cảm quá, y sao có thể nghi ngờ hắn được, sao có thể…

Chẳng biết từ đâu, lồng ngực Chu Đường bỗng nhiên đau nhói.

Y nghe thấy một âm thanh chất vấn trong đầu, ngươi thật sự sẽ không nghi ngờ hắn sao? Nếu như ngươi không biết trước chuyện này?

Nếu không phải đêm đó Lạc Bình đã kể cho y thân thế của hắn và lai lịch của túi hương, e rằng y đã hoài nghi hắn và Tương Vãn công chúa có qua lại với nhau.

Càng là người mình thật tâm đối đãi, lại càng không thể chịu được cảnh hắn phản bội.

Y nhớ ngày đó Lạc Bình nơm nớp lo sợ —- Hắn đang sợ y, ngay từ lúc ấy hắn đã sợ y sẽ nghi ngờ hắn.

Nghĩ đến đây, Chu Đường bỗng chợt luống cuống.

“Tiểu phu tử…” Y ôm siết lấy Lạc Bình, siết quá chặt khiến hắn suýt không thở nổi. Tới khi Lạc Bình khó chịu ngọ nguậy, y mới nới lỏng đôi tay, “Ngươi đừng sợ ta, đừng sợ. Ta sẽ tốt với ngươi, tốt với ngươi cả đời này.”


Hết chương 66.

5 thoughts on “Đương Niên Ly Tao – Chương 66

  1. Đọc đoạn kiệu Lạc Lạc lướt qua Phương Tấn thì chỉ muốn gào thay bạn í. ;;__;; Lạc Lạc nợ đào hoa nhiều quá nha nha nha!!!! Giờ đã mơ hồ hiểu mục đích của bạn rồi. Nhưng bạn không nói với Tiểu Đường điều gì hết, là không tin hay bạn muốn tự giải quyết, hay là cả hai? Đến đoạn cuối… Chỉ biết xót cho kiếp trước. Sai 1 lần, hối cả đời luôn đó Đường Đường!!! Kiếp này… Thật đáng mong đợi! xD
    Btw, mấy hôm bận không ngoi lên được, bạn Sui vẫn up chương mới đều đều, yêu quá! xD

    Liked by 2 people

    • Kiếp trước LB khổ không để đâu cho hết, mình chỉ muốn đấm Tiểu Đường mấy cái (●`皿´●)
      Chương mới sẽ up đều mà (〃∇〃) mình rảnh lắm nên ngày 2 chương là bình thường ❤

      Liked by 1 person

  2. Chào nàng, ta đọc đến đây r tự dưng k dám đọc tiếp nữa, k phải sợ có ngược tâm, mà là sợ nếu cứ đọc tiếp r truyện sẽ hết, biết tìm đâu truyện để đọc nữa đây? Thứ lỗi cho ta đến bh mới cmt cho nàng vài dòng, vì mải đọc quá mà quên khuấy luôn.
    Nàng ed mượt lắm, nhất là những đoạn điển tích điển cố, giải thích rõ ràng, khiến người đọc nắm rõ đc ý nghĩa câu chuyện. Ta cũng đang tính ed 1 bộ cổ trang, cũng muốn ed đc mượt như nàng, sau này nếu đc ta có thể thỉnh giáo nàng đc k?

    Liked by 2 people

Leave a comment